Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Thơ toàn NỜ, văn toàn DỜ


Lưu ý: Thơ thì đọc theo giọng Bắc; văn thì đọc theo giọng Nam nha, mới "ra" được


NỜI NGUYỀN NON NƯỚC
Nước non nặng nợ nời nguyền
 Nước neo nên ngọn nại niền neo nui

Non ngồi nhớ nước ngậm ngùi
Năm nao nước nại, ngỏ nời ngô nghê

Nghìn năm non núi não nề
Nay ngồi ngó nước neo nề nước nên

Nong nanh nước nượn nghìn niên
Não nùng non núi nghiêng nghiêng ngó nhìn

Nắng nên ngùi ngậm, nắng nghêng
Nắng ngời như nói nỗi niềm nao nao

Núi non ngùi nhớ năm  nào
Nước nằm núng niếng, non nao nao nòng

Nước nằm ngọ nguậy nhúm nông
Non ngồi ngắm nước, nỗi nòng nôn nao

Ngỏ nời: “Nàng nhớ năm nào
Non ngồi nẻ ngọn, ngọt ngào nước nên?”

Nước nghe, nắc nẻ ngay niền
Nâu nâu nức nở, nỗi niềm nâng nâng:

“Nhìn non, nước những nạnh nùng
Nhưng nhiều nhung nhớ, não nùng nắm nghe..”

…Năm này, nước nại noe ngoe
Neo nên ngóng núi, não nề nâm ni

Nỗi niềm ngơ ngẩn, nầm nì
Não Nông ngây ngất, nàm ni nồng nồng (nhậu)

Ngày này, năm nọ, Não Nông
Ngẩn ngơ ngồi nhớ nhúm nông, nàm niền:

“Nước non nặng những nời nguyền
Nước neo nửa ngọn, nại niền neo nui”

Nghìn năm non-nước ngậm ngùi
Nghìn niên Nông Não nào nguôi nhớ người…

(Não nông, nhất nhị nhật, ngũ nguyệt, nhị ninh nhất nhị niên, tức là: 
Lão nông, 12/5/2012)

Não nùng non núi nghiêng nghiêng ngó nhìn

 Dụ gian dâm

1.Giáo diêng dạy Dăng dáng dong dỏng, giỏi giao dịch, dưng gian giảo, dấc dê dà dâm dục.
Dợ giáo diêng dạy Dõ giò dài, da giòn, duyên dáng, dòm dâm dâm, dễ dụ.

Giáo diêng dạy Dõ dáng dạm dỡ, dững dàng, dâu dia dậm dạp, dòm da dẻ dữ dằng.
Giáo diêng dạy Dõ giậng dợ, dạy dề, dục giày dớ, dội dàng da giao du dới giới dân dã, dức dượu dắng dầm dề.

(He he, dịch 1 đoạn nhé: Vụ gian dâm
Giáo viên dạy Văn dáng dong dỏng, giỏi giao dịch, nhưng gian giảo, rất dê và dâm dục. Vợ giáo viên dạy Võ giò dài, da giòn, duyên dáng, dòm dâm dâm, dễ dụ. Giáo viên dạy Võ dáng vạm vỡ, vững vàng, râu ria rậm rạp, dòm ra vẻ dữ dằn. Giáo viên dạy Võ giận vợ, dạy về, vụt giày vớ, vội vàng ra giao du với giới dân dã, dứt rượu rắn dầm dề).

2.Giáo diêng dạy Dăng dò da dụ giáo diêng dạy Dõ giậng dợ, dầm dề dượu dắng. Giả dội dàng dụ dợ giáo diêng dạy Dõ.

Giả dủ dợ giáo diêng dạy Dõ da dường dạo dạo, dủ dỉ dù dì dới dợ giáo diêng dạy Dõ, dồi giở giọng dèm giáo diêng dạy Dõ. Dồi giả dỗ dề dợ giáo diêng dạy Dõ, dằng “You dịu dàng, duyên dáng dậy, dòm you, dạo dực dữ”. Dõ dàng giả dê.

Dợ giáo diêng dạy Dõ dưng dưng. Giáo diêng dạy Dăng dội dàng dờ dú dợ giáo diêng dạy Dõ, dủ dô giường. Dợ giáo diêng dạy Dõ giậng dỗi: “Gì dội dã, dễ dãi dậy?”. Giáo diêng dạy Dăng de dãng: “Vô giường, dui dẻ dữ dội. Dô, dợ”.

Dậy dồi, giáo diêng dạy Dăng dắc dợ giáo diêng dạy Dõ dô giường. Giả duốc de, day dú, déo giò. Dợ giáo diêng dạy Dõ dun dẩy, dú dung dung, giò giực giực, dồi giở giọng dên dỉ. Giáo diêng dạy Dăng giở giò, dập dập, dáng giả dấp dô, dấp dô. Dợ giáo diêng dạy dõ dên dỉ, dú dít, dặng dẹo, dũ dượi, dã dời.

Giáo diêng dạy Dăng dẫng dai dẳng duốc de da, giò, dú; dồi dập dập, dấp dô. Dợ giáo diêng dạy Dõ dức dáng dẻ dịu dàng dốn dĩ, dõ dàng dâm dục, dừa diếc giáo diêng dạy Dăng, dừa dú dít, dên dỉ dậy giường.

(Trợ dịch: Giáo viên dạy Văn dò ra vụ giáo viên dạy Võ giận vợ, dầm dề rượu rắn. Giả vội vàng dụ vợ giáo viên dạy Võ. Giả dụ vợ giáo viên dạy Võ ra vườn dạo dạo, rủ rỉ rù rì với vợ giáo viên dạy Võ, rồi giở giọng dèm pha giáo viên dạy Võ. Rồi giả vỗ về vợ giáo viên dạy Võ, rằng “You dịu dàng, duyên dáng; dòm You, rạo rực dữ”.Rõ ràng là giả dê. Vợ giáo viên dạy Võ rưng rưng. Giáo viên dạy Văn vội vàng rờ(…), rủ vô giường. Vợ giáo viên dạy Võ giận dỗi: “Gì vội vã, dễ dãi vậy?”. Giáo viên dạy Văn ve vãn: “Vô giường, vui vẻ dữ dội. Vô, vợ”. Vậy rồi, giáo viên dạy Văn dắt vợ giáo viên dạy Võ vô giường…. Thôi, nhạy cảm quá, mấy người tự dịch đi, he)

3.Giáo diêng dạy Dõ dứt dượu dắng dề, dòm dô. Dõ dàng, giáo diêng dạy Dăng dức dợ, giở giò dập dập; dợ dun dẩy, dên dỉ, dú dít, dặng dẹo, dũ dượi, dã dời.

Giáo diêng dạy Dõ giậng dữ; dâu dung dung, dia giựt giựt, dòm dấc dữ dằng. Giả giậm giò, giọng dền dang: “Giết”.

Dợ giáo diêng dạy Dõ dung dẩy, giáo diêng dạy Dăng dáo dác.

Giáo diêng dạy Dõ dứ dứ giò dô dợ, dí dao dô giáo diêng dạy Dăng. Dợ dà giáo diêng dạy Dăng dúm dó, dang dái.

Giáo diêng dạy Dõ dung giò, dộng dợ dăng da giường dập dú, dộng giáo diêng dạy Dăng dăng dô dách , dập dái.

Yeah!

*Hơ hơ, post lại từ blog Yahoo, chớ k có chi mới. Nhưng nâu nâu đọc nại, thấy cũng thích

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

THẰNG NHÂN


Hôm qua, Sài Gòn giả bộ vào đông. Cũng mưa lướt phướt, cũng lành lạnh gọi là. Nhưng hôm nay thì hết rồi. Nắng hửng lên rồi. Cũng chẳng còn lạnh. Té ra thời tiết hôm qua chỉ là do chịu ảnh hưởng cơn bão số 1 đâu ngoài biển Đông, với đợt rét đậm rét hại ngoài Bắc.

Sài Gòn mà mùa đông cái giề. Chỉ có mông đùa thôi.
Chỉ có mình nhạy cảm thời tiết, khó ngủ, đầu giật giật, người vật vật. Tức quá đi.

“Sài Gòn chỉ có mông đùa
Mông đùa nắng rụng, đuổi mùa đông qua
Chân dài phải tốn đồng mua
Đùa mông rỉ rả cho mùa qua lâu”
Lại còn mưa. Vậy thì:
"Sài thành sướng nhất Lão nông
Ngày đông mưa, gái đưa mông đợi chờ" 
He he, nói lái tí.

Vì hôm qua khó ngủ, nên mới lấy thơ thằng Nhân ra đọc. Thơ này là tập lục bát, nó tặng hôm đi nhậu, tháng trước. Nhậu về say nên chưa đọc ngay. Mà phàm thứ gì để qua 1 đêm là chìm xuồng.

Té ra thơ thằng này hay.

Thằng Nhân kém tui 4- 5 tuổi. Nói chuyện văng mạng, uống bạt mạng, nhưng được cái trên bàn nhậu, nó chẳng bao giờ nói thơ.

Nó người Tuy Hòa (Phú Yên), mà giọng nó phát âm thành Ti Vè. Mỗi lần ai gọi nó, nó nói “rầu rầu” tức là nó đến, nó nói “thâu thâu” thì coi như thôi. Nhưng đến hầu nó rủ mình thì quyết liệt lắm nha: “Đại ke re đây đi, lèm thì lèm kẻ đời, cợ mị nó đi ”.

Lục bát thằng này duyên. Đọc nó, thấy cái thông minh, tài hoa, tinh tớ(*), chứ k như thằng mặt đen, bụng phợ hầm hố vẫn thấy trên bàn nhậu. Nó hẳn sẽ rất buồn nếu mình nói thơ nó tưng tửng,  thông minh, khái quát cao và gọn, bất ngờ về phận đời, phận người … phảng phất Bùi Giáng. Vì những “tính” đó đâu phải đặc quyền của thi sĩ họ Bùi?

(*)Tinh tớ là tinh tế đó, giọng Phú Yên mừ. Rầu rầu là rồi rồi, thâu thâu là thôi thôi, bụng phợ là phệ, cợ mị là kệ mẹ. Nói chung vần ôi thành vần âu; âm a đọc thành e, âm e thành i, âm ê thành ơ, Hơ hơ hơ hơ).

Mọi lời bình chẳng bằng giới thiệu vài bài thơ nó – thơ Trần Hoàng Nhân, tập thơ “Người mong khoảng cách để mà nhớ thương” (quán cà phê tối quá, chưa chụp hình bìa sách được):

1.VỀ
Về nhà như thể về quê
Về qua hẻm cụt lê thê ngõ dài
Về quê ai nhớ nhớ ai
Nhớ ai ai nhớ, lai rai nhớ mình
Về đêm lại gặp bình minh
Lùng nhùng cơm áo tưởng mình lại ta
Ngóng tìm như thể đường xa
Một hôm mây trắng nhớ nhà về đâu?

2.XE ĐÒ
Cuối năm chuyển bánh xe đò
Mười hai thương nhớ tự cho là nhiều
Đường xa căng sợi dây diều
Trăng tháng chạp kéo buổi chiều lên mây
Một đêm rồi đến một ngày
Là thêm một tuổi gió bay về trời
Lên xe chen một chỗ ngồi
Những người những ngợm ngậm ngùi tha hương.

3.SÓNG VỖ VÀO TÔI
Vỗ một bờ sóng vào tôi
Bỗng nghe dâu bể kể lời biển xanh
Chân trời mỏng tựa mái dầm
Trăm ngàn con sóng nhủ thầm rằng đau
Đánh vào nhau, vùi dập nhau
Dù thua hay được trước sau cũng chìm…

4.KHỎA THÂN
Soi gương tự kiểm điểm mình
Mặt đen bụng trắng vẫn lành tứ chi
Tỉnh liền đứng. Động liền đi
Ráng xem thời sự có gì vui không.

5.SẠCH BUỒN
Ban mai đậm một nỗi buồn
Này em có nhớ tôi luôn giật mình
Một ly cạn hết linh tinh
Nếp nhăn trên trán sợi tình giăng qua
Vẫn không hát nổi bài ca
Thế là mây trắng thế là sông trôi
Tại sao quán kín chỗ ngồi
Người đi nhịp phố, kệ đời người đi
Tôi liền ngoảnh mặt tức thì
Ngoài kia đông đúc cũng vì đợi tôi
Em ơi, tôi sạch buồn rồi
Sạch buồn nên cứ mãi ngồi tìm vui.

6.NHỚ THUỞ CHĂN BÒ
Chăn bò một thuở mùa hè
Rừng thưa thất lạc tiếng ve dậy thì
Túi mang vài củ khoai mì
Đầu che nón lá chân đi vào rừng
Hương ổi đắng đót sau lưng
Tím hoa sim nở rưng rưng ven đường
Trảng tranh còn đọng đêm sương
Loài chim cất tiếng bi thương xa bầy
Bạn ta bao đứa đen gầy
Tuổi tên hoang dại cỏ may mút mùa
Bây giờ vẫn cánh rừng thưa
Bao nhiêu bạn của ngày xưa đâu rồi?
Giật mình một trận mưa rơi
Vọng từ xa vắng tiếng cười ướt nhem.